Moi chim ra cho em học sinh bú mút phê cu

Moi chim ra cho em học sinh bú mút phê cu

Moi chim ra cho em học sinh bú mút phê cu

Bát cuối cùng này Hạ Âu ăn rất chậm, có lẽ mất nửa tiếng. Tôi kêu cô quay lại, cô quay lại, nhìn tôi, vẻ ngơ ngác, tôi biết cô giả vờ. – Đôi mắt của mẹ cô thoáng chốc đã mang một vẻ hiền hậu chưa từng có, nhanh chóng trở nên quen thuộc như vẻ hiền từ yêu thương tôi hay gặp trong mắt mẹ tôi. Đúng ra thì tôi đang làm cho một công ty liên doanh có quy mô và ảnh hưởng khá lớn, lại thuộc tầng lớp lãnh đạo cà vạt kẹp kim vàng, trước đây đó là những thứ làm tôi tự hào. Cả “quán” chỉ một chiếc dù to che nắng và một chiếc bàn tứ giác, tấm biển “chè tôm lạnh năm hào” viết tay đã tróc sơn. …….. Em đáp, có vẻ đã bất cần hơn so với hai năm trước. – Hả, Bân bắt nạt con à? Cháu là Hà Niệm Bân. Tôi nhìn ngược hướng Hạ Âu, mới thấy hai bên đường toàn nhà cấp bốn, đường chỉ rộng 5 mét, còn có cả đường lát đá, có một đứa bé cởi truồng mập mạp nhìn chúng tôi. Giờ đây, nhớ lại cảm giác khi mẹ cô nhiệt tình, thân thiện, kể những chuyện gia đình bé nhỏ, tôi mới hiểu được vì sao ngay từ đầu tôi không hề bận lòng về thân phận của bà, và một cảm giác nuối tiếc. – Mẹ ! Với Hạ Âu? – Gượm đã, thế… Vậy mà sao Hạ Âu vội vã không để tôi nói ra? Tính hết rồi, xem ra cô ấy đã chuẩn bị từ lâu rồi. Tôi thường mua tặng bà những thứ linh tinh, dù tôi biết bà đủ giàu đến mức chả bao giờ cần đến cái gì của tôi. Ai ngờ cô lặng đi một lát rồi khẽ bảo, từ nay trở đi đã mất hẳn khoảng trời của cô. – Nơi đây nhiều cây xanh, thực ra vẫn là khu người nghèo. – Cô ấy hỏi, đáy mắt ánh lên vẻ lo sợ, mạnh mẽ, trầm tĩnh, nhưng hơi đáng thương hại. Vậy mà sao Hạ Âu vội vã không để tôi nói ra? Trong lòng tôi thầm nghĩ, chờ về nhà phải chỉnh cho Hạ Âu một trận mới được, tôi lắp bắp nói. Có lần tôi đề nghị mời một giúp việc cho bà, vì bà ở một mình quá đơn độc, lại có bệnh. Bây giờ em muốn đòi anh món quà sinh nhật thứ hai. Trò chuyện với mẹ em, cho mẹ em vui đi! – Nói đoạn gắp sang tôi một gắp thịt đầy. Lúc đó thật lòng ngượng quá, thầm trách Hạ Âu tính đồng bóng. Cô ấy trông có vẻ nữ tính hơn cả lúc trước. Tôi thương cảm nghĩ, có lẽ gia đình này không hào nhoáng thật như bề ngoài. – Cô nói, nét não nề trên mặt đã hết, giờ lại là nét mặt thuần khiết tĩnh lặng, tôi chán ghét vẻ giả dối khéo che đậy của cô, vì lúc đó tôi không nhìn thấy cô đang nghĩ gì. Đến khi già, vẫn còn nũng nịu với cháu. – Hơ hơ, được rồi, thì không hỏi. – Bát chè này cô lại ăn hết rồi, nhìn tôi hỏi – Sao anh không ăn? – Thế để em giải quyết hộ anh. Lúc này bà có thêm vẻ nhân từ của một người mẹ.

Diễn Viên: Guowei / Yuli