Bú bướm chơi em gái ngon ngọt nước

Nam phủi áo, nhếch môi, “Mày càng nóng, Thư càng dễ ngã thôi Hoàng à.”
Thư ngồi nhà, ôm bé Ngọc, nhìn chiếc USB trên bàn, ánh sáng từ đèn ngủ hắt lên làm nó lóe sáng như lời cảnh báo. Anh lấy điện thoại, nhắn bạn thân – Tuấn, làm IT: “Tuấn, mày kiểm tra giúp tao số điện thoại này, bác sĩ phụ khoa, tao nghi có gì đó.” Tuấn trả lời ngay: “OK, để tao tra, mày nghi vợ hả, từ từ tìm hiểu kẻo nhầm.” Hoàng siết tay, “Tao không muốn nghi Thư, nhưng tao phải rõ, cảm ơn mày.”
Chưa đầy một tiếng, Tuấn gọi lại, giọng ngập ngừng: “Hoàng, số này không có gì lạ, nhưng tao thấy tin nhắn cũ từ số đó tới vợ mày, nội dung bị xóa, chỉ còn thời gian gửi, mấy ngày trước thôi.” Hoàng lạnh người, tay siết chặt điện thoại, “Cảm ơn, tao tự xử lý,” rồi cúp máy. Cô nhìn bé Ngọc ngủ yên, lòng đau như cắt, “Mình phải làm gì để bảo vệ gia đình nhỏ này đây?”
Hoàng đẩy cửa về, thấy Thư cầm điện thoại, mặt tái nhợt, anh hỏi: “Vợ, ai nhắn mà em hoảng vậy?” Thư vội giấu điện thoại sau lưng, “Dạ, tin rác thôi, không có gì,” nhưng giọng run, mắt tránh nhìn anh. Thư gật, “Dạ, anh,” lòng bất an không lối thoát, “Anh biết gì rồi, anh vừa đi đâu về?”
Nam ở ngồi ở một nơi nào đó cười nhếch môi nghĩ về Thư, tự nhủ: “Hoàng chẳng làm gì được đâu Thư, em đừng mong thoát được” ánh mắt anh ta sắc như dao, cắt qua màn đêm.