Địt con em gái mặt xinh quyến rũ tà dâm

Với Phương, đây là dấu ấn thiêng liêng, dấu ấn hạnh phúc. Cũng như bao đôi lứa yêu nhau, trong câu chuyện của họ có hương vị ngọt ngào đắm say của chiếc hôn, có ánh mắt đắm đuối si mê, có bàn tay Nam mơn man. – Không ! Nhưng rồi, Nam chợt hiểu và biết mình là kẻ bị cắm sừng, cắm sừng để có công danh ngày hôm nay, khi Nam từ một kẻ tay trắng đi lên không chính bằng đôi bàn tay của mình và đau đớn hơn khi Nam biết rằng mình chỉ là kẻ tráng men, tráng men cho sản phẩm của mình, đứa con mà Nam đang nuôi đâu phải là con của Nam. Hãy để trong tâm hồn nó hình tượng người Cha trong sáng, hãy để nó sống bằng niềm kiêu hãnh: Cha nó đã ngã xuống như một người anh hùng …. Vượt qua cái lúng túng Nam chủ động:
– Phương ! *
* *
Ngày đó, họ cùng là sinh viên, tình yêu đến với họ bằng một cái gì đó thật trong trẻo, theo từng trang giáo án giảng đường, theo những buổi sinh hoạt tập thể. Cơ quan kiểm điểm, bạn bè khinh rẻ khi Phương là một kẻ chửa hoang với mầm sống của Nam đang lớn dần, lớn dần trong sự mất mát, trong phũ phàng của tình yêu bị phụ tình. Một giây lúng túng, Phương sững người, không ngờ Nam lại xuất hiện, vẫn dáng thư sinh ngày nào, vẫn cái nhìn đắm đuối, vẫn cái nhìn đầy hấp dẫn. – Em hãy mở rộng cửa, mở rộng vòng tay cho anh được chuộc lỗi, được bù đắp những thiệt thòi, những mất mát quá nhiều mà em phải gánh chịu ! Thế rồi ! Không trả lời ngay vào câu nói của Nam, Phương quay lại khẽ nói với đứa con:
– Con ra ngoài chơi để mẹ nói chuyện với Bác một lúc. *
* *
Ngày đó, họ cùng là sinh viên, tình yêu đến với họ bằng một cái gì đó thật trong trẻo, theo từng trang giáo án giảng đường, theo những buổi sinh hoạt tập thể. Tất cả sụp đổ, sụp đổ để Nam hiểu thế nào là phụ tình, là một kẻ cơ hội. Phải chăng đó là định mệnh ? Những ngày chờ quyết định phân công công tác, họ cùng nhau đi nghỉ tại một bãi biển. Phải chăng đó là quả báo. *
* *
Ngày đó, họ cùng là sinh viên, tình yêu đến với họ bằng một cái gì đó thật trong trẻo, theo từng trang giáo án giảng đường, theo những buổi sinh hoạt tập thể. – Không ! Với Phương, đây là dấu ấn thiêng liêng, dấu ấn hạnh phúc. Lửa tình thúc giục, bên ghềnh đá ấy Phương đã trao cho Nam tất cả, tất cả sự trinh trắng của đời con gái. – …. Bãi biển mà giờ đây với Phương là một bãi bãi biển đầy ắp dấu ấn của kỷ niệm, dấu ấn của đau khổ, đau khổ đến tột cùng – Bãi biển đời con gái của Phương đã để lại. Phút giây ấy thật hạnh phúc, phút giây ấy Phương đã cảm nhận được vị ngọt ngào, vị hạnh phúc, cái thi vị của tình yêu trong cái đau lần đầu, trong cái đau của sự dâng hiến. Không ! Cũng như bao đôi lứa yêu nhau, trong câu chuyện của họ có hương vị ngọt ngào đắm say của chiếc hôn, có ánh mắt đắm đuối si mê, có bàn tay Nam mơn man. – …. Một giây lúng túng, Phương sững người, không ngờ Nam lại xuất hiện, vẫn dáng thư sinh ngày nào, vẫn cái nhìn đắm đuối, vẫn cái nhìn đầy hấp dẫn. Phút giây ấy thật hạnh phúc, phút giây ấy Phương đã cảm nhận được vị ngọt ngào, vị hạnh phúc, cái thi vị của tình yêu trong cái đau lần đầu, trong cái đau của sự dâng hiến.